Vợ hai của tôi trước khi qua đời vẫn chưa được giải oan

Khi tôi cần, cô ấy luôn ở bên, vậy mà khi xảy ra chuyện tôi lại không bảo vệ được vợ mình.


Vào một ngày, tôi đến thăm người sếp cũ từ nước ngoài mới về, anh là CEO mà tôi luôn ngưỡng mộ. Tôi khoe mới lấy vợ thứ ba, anh thảng thốt hỏi tôi người vợ thứ hai đâu, tôi trả lời đã bỏ cô ấy vì tội lấy cắp tiền của ba mẹ tôi. Vợ chồng tôi cưới nhau được 5 năm, vợ hai chẳng bao giờ đòi hỏi gì, cô ấy hỏi tôi có tin cô ấy ăn cắp tiền không, tôi nói "Anh tin ba mẹ anh". Khi bố mẹ đuổi mắng và chửi vợ, tôi cũng chẳng phản ứng gì. Vợ tôi bình thản lắm.

Trong 5 năm ở với nhau tôi cũng chẳng đưa được đồng nào cho vợ, vợ cũng không đòi. Mấy lần vợ hai cũng nói: Vợ là tay hòm chìa khóa, nhưng tôi không muốn lịch sử lặp lại như người vợ đầu nên không không đưa. Sau khi tôi kể chuyện như thế với sếp, anh ấy cười nhẹ nhàng và vỗ vai tôi: "Nếu một người có mục đích thì chỉ cần sống với nhau một năm là nhìn ra được. Cậu thử suy nghĩ, một người phụ nữ về làm vợ, chăm sóc gia đình, làm tròn trách nhiệm là dâu, là vợ trong 5 năm mà không có bất cứ đòi hỏi gì thì họ chỉ có lý do duy nhất là yêu chồng mình. Tôi chắc chắn với cậu rằng người vợ yêu chồng thì tuyệt đối không làm gì để chồng đau khổ. Tôi chỉ nói vậy thôi".

Cách đây 8 năm, tôi lấy người vợ thứ hai, cô ấy thật sự là một người vợ tuyệt vời, nấu ăn ngon, giỏi giang trong công việc, biết quan tâm đến gia đình bên chồng, và rất chu đáo. Tôi không cưới xin gì cả nhưng cô ấy vẫn vui vẻ và sinh cho tôi một bé gái rất dễ thương. Tôi hoàn toàn không cần lo chuyện kinh tế gia đình, không phải đưa lương cho vợ. Rồi một ngày ba mẹ tôi nói cô ấy lấy cắp số tiền lớn của ông bà. Họ chửi mắng cô ấy thậm tệ, gọi điện nói với thông gia, rồi đuổi con dâu đi. Lúc đó, cô ấy không thừa nhận và chỉ im lặng trước sự chửi rủa của ba mẹ tôi. Cô ấy lên phòng dọn đồ, hỏi tôi câu duy nhất "Anh có tin em không", tôi trả lời "Anh tin ba mẹ anh, em nên rời khỏi đây", rồi tôi bỏ xuống nhà, để mặc cô ấy dọn đồ đạc và tự đem ra sân. Cô ấy bế con đi về nhà mẹ đẻ. Mọi chuyện họ hàng bà con bên nội biết hết, người bàn ra tán vào.

Vài ngày sau, tôi đến nhà gặp ba mẹ vợ để "kể tội" cô ấy. Gia đình cô ấy không hề giận dữ gì cả nhưng họ cũng cương quyết rằng vợ hai tôi không bao giờ làm như vậy. Mẹ vợ nói rằng "Kể từ khi nó lấy con chưa bao giờ kể xấu gì về chồng và gia đình chồng. Đến lúc này cũng vậy". Tôi có chút ngượng ngùng nhưng cũng nhất quyết kể tội cô ấy đến cùng. Vì nghĩ đến con, tôi bắt cô ấy phải quay về nhà với điều kiện nhận tội mình là kẻ cắp, vậy mà cô ấy cương quyết không nhận.

Tôi đã nhiều lần nhục mạ, xúc phạm, chà đạp cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy xứng đáng như thế. Đổi lại, vợ hai tôi chỉ im lặng đón nhận lời sỉ vả. Rồi một ngày tôi quyết định kiện cô ấy ra tòa để giành quyền nuôi con. Trước tòa tôi kể mọi tội lỗi để chứng minh cô ấy không xứng đáng làm mẹ. Khi tòa hỏi cô ấy nghĩ sao lời buộc tội của tôi, cô ấy chỉ khóc và bảo "Con gái là cuộc sống của tôi. Nếu tòa xét thấy tôi không đủ điều kiện chăm con thì tôi sẵn sàng để con ở với ba nó, miễn là con tôi hạnh phúc". Kết quả tôi thắng.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản, cô ấy rất yêu con, sẽ dùng con để kêu cô ấy về nhưng vợ hai tôi lại từ chối. Thay vì tìm hiểu lý do, tôi lại dùng lời lẽ khó nghe nhất dành cho cô ấy. Tôi nói nếu cô ấy không về thì tôi sẽ lấy vợ khác. Nói là làm, một ngày nọ tôi đưa cô ấy thiệp mời, đám cưới của tôi đã diễn ra một cách linh đình. Cô ấy đến chúc mừng và ngồi lặng lẽ ở một góc khuất. Lúc hành lễ, bất ngờ người vợ mới của tôi đã mời vợ hai tôi lên sân khấu để chúc phúc. Thật sự tôi cũng thấy hả hê khi người vợ mới của tôi làm vậy.

Tôi mua nhà biệt thự, sắm xe hơi cho vợ mới, mời vợ hai đến tân gia, cốt ý tôi muốn cô ấy phải hối hận khi không quay lại. Tôi đi công tác và về đột xuất. Từ ngoài cổng, tôi nghe tiếng ba mẹ "Mày biến ra khỏi nhà đi, không thăm con cái gì hết. Nhiều lần tụi tao đã nói với mày rồi, nếu biết an phận và phục tùng thì được, còn không thì nhà này không hoan nghênh mày, giờ thằng Nam đã có vợ rồi, đừng đến nữa". Tôi sững sờ khi ba mẹ nói như vậy. Lúc tôi tiến đến thì ba mẹ im lặng, còn cô ấy quay ra nói "Em đến hỏi thăm, giờ em về".

Vừa qua là sinh nhật của tôi, vợ hai gọi điện nhưng tôi không trả lời. Em nhắn tin bảo muốn nói chuyện với con nhưng bị tôi từ chối. Em nói "Chúc mừng sinh nhật anh. Em xin lỗi vì đã làm anh khó xử. Em chỉ muốn nói em không phải là kẻ cắp". Tôi nhắn lại "Cô là đứa vô liêm sỉ". Kể từ lúc đó, tôi không nhận tin nhắn nữa. Sáng hôm sau, tôi đưa con xuống nhà ngoại thì sửng sốt khi người ta đang làm nghi thức liệm em. Em đã gặp tai nạn khi đang đi mua quà Noel cho con gái. Ba mẹ tôi cũng xuống dự, tôi đã hỏi ông bà "Trước linh cữu của Loan, ba mẹ hãy nói thật cho con biết cô ấy có lấy tiền của ba mẹ hay không" nhưng ông bà im lặng.

Giờ ngồi viết những dòng này tim tôi tan nát. Tôi nhận ra điều cô ấy cần duy nhất ở tôi là niềm tin. Sếp tôi từng nói "Cho dù là một tội phạm thì họ cũng cần có niềm tin. Niềm tin có thể cứu cả một đời người". Tôi nghĩ lại mọi chuyện thì nhận ra rằng mình quá mù quáng, cứ suy nghĩ ba mẹ luôn hy sinh cho con cái, không bao giờ hại mình. Tôi bị ám ảnh hình ảnh người vợ đầu mà đã không tin vợ hai, không công bằng với cô ấy. Mỗi khi gia đình có chuyện, vợ hai sẵn sàng bỏ mọi thứ để về bên gia đình. Khi tôi cần, cô ấy luôn ở bên, vậy mà khi xảy ra chuyện tôi lại không bảo vệ được vợ mình. Người vợ hạnh phúc hay không là ở người chồng, tôi không phải là người chồng tốt, đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều mà cô ấy không một lời oán trách. Lúc này, tôi chỉ muốn nói "Vợ ơi, anh nợ em cả đời".

Nam
Chia sẻ Google Plus